CON LÀ NGƯỜI QUAN TRỌNG NHẤT ĐỂ HƯỞNG THỤ MẸ!

Tôi là bà mẹ hai con, xa quê, không có ông bà, cô dì chú bác bên cạnh, việc chăm con chỉ có mình tôi gồng gánh với một bác giúp việc thỉnh thoảng lại xin nghỉ. Mỗi mùa con nghỉ tết, nghỉ hè, nghỉ thứ 7, chủ nhật… tôi rất sợ hãi.

Rồi một lần, ngồi đợi dài cổ làm giấy tờ hành chính ở một cơ quan thuế lúc 10h sáng thứ 7, tôi nhìn lại mình, cũng học đại học, cũng đọc cả đống sách, không ngừng nâng cao hiểu biết bất cứ khi nào có thể… nhưng rồi lúc này, con tôi lại đang ở với bác giúp việc mới học tới lớp ba, không quan tâm gì ngoài những bài cướp giết hiếp nhảm nhí trên những tờ báo lá cải!!!

Nghĩ coi, hầu hết những tinh hoa, lịch thiệp mình lại phải xài hết ngoài xã hội, cho người lạ. Khi về nhà với con thì kiệt sức, mệt mỏi, nhăn nhó, bầy hầy như một miếng xơ mướp rách. Trong khi lẽ ra con phải là người quan trọng nhất để hưởng thụ mẹ chứ!

Hồi sinh viên đi làm gia sư, tôi nhìn thấy nhiều nhà, bố mẹ là những doanh nhân giỏi giang và bận rộn, nhưng những bí quyết trên thương trường chỉ những đồng nghiệp và đối tác nhìn thấy và học tập, còn con cái thì lại giao phó cho cô gia sư ngơ ngác là tôi, không thể nào sành sỏi, tinh tế bằng họ.

Ở một phía khác, tôi lại cũng gặp một số bà mẹ trẻ, than thở: cả ngày đi làm, tối ngồi học với con, không đi đâu được hết. Tất cả những cuộc tụ tập bạn bè, họp lớp, liên hoan gì gì… đều vắng mặt. Từ khi có con là bỏ toàn bộ những hẹn hò, bạn bè, bỏ tất cả những đam mê, thú vui. Sống nhạt nhẽo và cáu kỉnh.

Thế là từ đó tôi thay đổi. Chỉ trừ những giờ con đi học ở trường, còn lại các mùa hè, mùa tết, các thứ 7, ngoài giờ… là 3 mẹ con trên từng cây số cùng nhau. Đi chợ, đi siêu thị, hầu như tôi đều mang con đi theo, con tôi được góp ý kiến thoải mái về những món đồ dùng gia đình mẹ định mua. Đi mua quần áo cho mình, tôi cũng hay kéo con đi. Bé được nhìn thấy mẹ lựa đồ, được nhận xét cái gì đẹp, cái gì không đẹp, chất liệu cotton này rất mát, cái này đồ Tàu không nên xài, cái này hại rừng, hại môi trường không nên mua…

Tôi đưa con đi tới các cơ quan, công ty, xí nghiệp… Khi tôi làm giấy tờ nhà đất, con nhìn thấy mẹ cặm cụi đọc các hướng dẫn rồi kiên nhẫn ngồi đợi tới lượt mình. Tới ngân hàng, hồi đầu con còn trầm trồ: “Trong cái máy ATM này có ai tốt thế, cứ bấm mấy cái là cho mình tiền!”. Sau nhiều lần, con đã nhìn thấy tiền của mẹ làm ra không chỉ là những tờ tiền trong ví, con được thấy tiền vận hành trong các máy tính, qua những tờ lệnh thu, lệnh chi.

Tới những nơi có dịch vụ tốt, tôi thường cho bé làm quen với việc nêu yêu cầu. Ví dụ con tự gọi đồ uống đi, con rớt muỗng à, con xin nhân viên muỗng mới đi!…

Con tôi trên mọi nẻo đường đi chơi cùng với mẹ. Con tôi biết mặt tất cả mọi bạn bè của mẹ. Con được thử rất nhiều loại đồ ăn khác với ở nhà. Con được tập cách cư xử bên bàn tiệc, tập giao tế ở đám đông, tập với việc xung quanh đầy ắp người lạ. Con phải được thấy mẹ, má hồng, môi đỏ, váy áo thẳng thớm, lưng đứng thẳng trên đôi giầy cao gót, mỉm cười nhã nhặn, ngay cả khi khách hàng khó tính, đối tác bực bội.

Thậm chí, cũng có những buổi tôi đi học, con tôi phải ngồi ngoài cửa lớp, đợi mẹ nguyên buổi, mang theo sách truyện, màu vẽ, giấy bút, đồ chơi để không được ồn ào, gây tiếng động. Với một đứa bé 5,7 tuổi thì điều này rất khó, nhưng tập được thì cũng tốt, và nhất là tốt hơn phải ở nhà ngồi xem tivi!

Cũng không khỏi có những sự cố. Như có lần Xu 4 tuổi theo mẹ đi họp, khi một chú phóng viên vừa bế Xu lên thì con ho và ói ngay lên vai chú ấy! Có lần trong tòa soạn Xu Sim cười giỡn lớn tiếng làm ảnh hưởng tới người khác. Có nhiều cơ quan, ví dụ như Tòa án, bệnh viện (khu đặc biệt), thì Xu Sim phải ngồi đợi ngoài phòng bảo vệ. Có lần tôi đang trịnh trọng tặng hoa trên sân khấu thì Xu (3 tuổi) kêu ầm lên “Mẹ ơi, bế Xu!” làm cả hội trường cười rần rần.

Có lần, tôi thanh lịch muôn phần, giày cao gót, váy chữ A dài lút chân. Xu Sim chơi trốn tìm xung quanh, rồi bất ngờ Sim chui tọt vào trong váy mẹ! Tôi vội túm chân váy, thì thào nịnh nọt với cái đứa lùng bùng phiá dưới mông mình: “Chui ra, thấp người xuống! Chui ra một cách thật thấp!” Tái cả mặt!

Đi làm với 2 đứa nhóc 2 bên, phiền thì phiền, nhưng tâm thế bà mẹ cho tôi những sức mạnh đặc biệt và cũng đôi lúc cũng có lợi thế.

Tôi đã thấy những bà mẹ miền núi, địu con trên lưng đi làm, những bà mẹ phương Tây, ba lô trên vai, đi du lịch tận sang Châu Á, với đứa con mới vài tháng tuổi trong xe đẩy. Tôi ngưỡng mộ nữ nghị sĩ Italia, cô Licia Ronzulli đã luôn mang theo con gái từ hồi mới 1 tháng tuổi tới tham dự những cuộc họp Quốc hội Nghị viện Châu Âu. Vậy thì sao lại không mang theo con khi đi làm việc?

Chúng ta lo lắng ngoài đường nhiều bụi bẩn, ăn ngủ không đúng giờ… nhưng theo tôi, ngoài đường không nhiều khí độc hại nguy hiểm bằng ở nhà. Và nếu con có ăn uống không đúng giờ giấc, thực đơn không quen thuộc trong vài bữa thì cái nhận được về hiểu biết cảm nhận cuộc sống của bé đáng giá hơn nhiều lần.

Tiến sỹ tâm lý Menis Yousry kể “Có một lần con tôi tới dự một lớp học tâm lý của tôi. Sau đó, con viết thư và kể rằng, con đã khóc vì sốc. Hình ảnh của ba trước mặt học viên khác hẳn hình ảnh quen thuộc của ba trước mắt chúng con mỗi ngày lâu nay”.

Tôi hiểu cảm giác đó. Tôi đã từng nhìn thấy Xu Sim thích thú khi được theo mẹ đi làm. Con được tiếp xúc với nhiều thành phần trong xã hội, con thấy cách xã hội đang vận hành.

Các mẹ ạ, cùng phấn đấu vì “quyền hưởng thụ mẹ” của tụi trẻ con nhỉ! Có môi trường nào nguồn học liệu giàu có, chân thực hơn chính cuộc sống thật? Có camera lớp học nào tuyệt bằng con ở ngay trong tầm mắt mẹ? Có bài học nào sâu sắc bằng việc con được trực tiếp nhìn thấy mẹ lao động một cách đàng hoàng và tử tế?

Repost, bài trích trong cuốn sách “Con nghĩ đi, mẹ không biết!”

( Hình: từ đi thăm ruộng tới đi thăm văn phòng Facebook ở Singapore với mẹ!)

Tác giả: Trần Thu Hà

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.