Tôi có biết một thiếu phụ sống tại Bắc Mỹ. Thiếu phụ này có đạo Cơ Đốc. Bà ta đã rất khổ đau vì hai vợ chồng sống với nhau không được hoà thuận. Cả hai đều có học thức và đều đậu bằng tiến sĩ (Ph.D), nhưng người chồng luôn luôn gây gổ với vợ con. Ông không bao giờ có thể nói chuyện với vợ con. Trong gia đình, ai cũng né tránh ông vì khi nào ông ta cũng như một quả bom sắp nổ. Tâm sân hận của ông rất lớn. Ông nghĩ rằng vợ và các con của ông khinh khi ông, bởi vì không ai muốn đến gần ông. Thực ra thì vợ ông và các con ông đâu có khinh ông. Họ chỉ sợ ông thôi. Họ sợ đến gần ông rồi ông nổi tam bành lên thì nguy.
Rồi một ngày kia người vợ không chịu đựng được nữa và có ý muốn tự tử. Nhưng trước khi thực hành ý định, bà gọi điện thoại cho một người bạn để thổ lộ tâm tình. Bạn của bà, một phật tử có tu tập, trước đây đã từng mời bạn tham dự thiền tập, những mong bà bớt khổ đau phần nào nhưng bà luôn luôn từ chối, viện lý một tín đồ đạo Chúa như bà không thể tu theo đạo Phật.
Xem thêm >>> GỠ BOM
Chiều hôm đó khi người bạn Phật từ biết được ý định muốn tự tử của bạn mình liền nói với bà qua điện thoại: “Chị nói chị là bạn của tôi mà nay chị muốn chết. Vậy thì trước khi chị thực hành ý định, tôi chỉ xin chị một điều, đó là mời chị nghe một bài pháp thoại của Thầy tôi mà chị từng từ chối. Bây giờ, nếu quả chị là bạn của tôi, xin chị hãy bắt taxi đến đây và nghe cái băng pháp thoại này rồi sau đó chị muốn gì thì tuỳ chị.”
Khi bà đến, người bạn Phật tử để cho bà ngồi một mình trong phòng khách để nghe bài pháp thoại về Nghệ Thuật Tái Lập Truyền Thông. Suốt thời gian trên một giờ đồng hồ nghe pháp thoại, bà đã chuyển hoá sâu sắc. Bà đã khám phá ra được nhiều điều. Bà đã ý thức được rằng chính bà đã có trách nhiệm một phần nào về những đau khổ của bà và bà cũng đã làm cho chồng bà đau khổ rất nhiều. Bà ý thức rằng bà đã không giúp ích gì cho ông. Vì né tránh ông mà bà đã làm cho ông ngày càng thêm khổ. Qua bài pháp thoại bà đã hiểu rằng muốn giúp chồng bà thì bà phải biết lắng nghe với tâm từ bi. Điều này trong năm năm qua bà đã không làm được.
(Trích từ sách Giận, tác giả Thích Nhất Hạnh)