Tôi là đứa trẻ mồ côi tình thương của đấng sinh thành. Điều này có lẽ là phần nghiệp tôi cần trả trong những kiếp sống trước. Trong kiếp sống này, với sự thiếu tình thương khi vừa sinh ra, để sinh tồn tôi có lẽ đã đóng các giác quan cảm xúc của mình (may mắn là tôi đã đóng giác quan nên còn sống đến giờ này 😊)
Việc đóng các giác quan khiến tôi không thể bày tỏ cảm xúc khi trưởng thành, ngăn cản tôi cảm nhận niềm hạnh phúc nội tâm. Điều này làm tôi không biết cách hòa nhập và gặp khó khăn khi hợp tác nhóm.
Tôi cũng gặp khó khăn khi muốn yêu cầu ai đó làm gì đó cho mình (tôi không dám yêu cầu cho một sự giúp đỡ vô điều kiện, bởi tôi không có một tình yêu vô điều kiện từ đấng sinh thành), thay vào đó là những hành động của sự áp đặt khi mong muốn điều gì đó. Điều này ngăn cản tôi cảm nhận một sự ngang bằng, hòa hợp với những gì tôi tiếp xúc. Một sức mạnh vô hình luôn đẩy tôi ra mép rìa của những bức hình nhóm.
Tôi bị so sánh, phán xét, kiểm soát và tôi cũng so sánh, phán xét, kiểm soát. Tôi có cảm giác khó chấp nhận mọi điều bất như ý.
Tôi không biết cách lắc nhảy, không biết cách buông lỏng và lắc lư theo điệu nhạc cùng đám đông. Tôi thường đông cứng, như cách mà tôi đã đông cứng để sinh tồn.
Tôi dễ bỏ cuộc giữa chừng nếu cuộc hành trình làm tôi bị đau ở bộ phận nào đó. Không đi đến đích làm cản trở tôi cảm nhận cảm giác của sự hoàn thành.
Vào năm 2015 tôi có viết cho mình affirmation (hành động hoặc quá trình khẳng định điều gì đó) và sau từng ấy năm tôi đã ngày càng khẳng định và làm đầy ý nghĩa của nó:
“Tôi là người đàn ông dũng cảm, hợp nhất và tràn đầy năng lượng.
Tôi là người sâu sắc, cao thượng, đủ đầy và truyền cảm hứng.
Tôi cho phép bản thân mình nhận tình yêu thương và sự quan tâm. Tôi giao tiếp và chia sẻ cảm xúc của mình với sự can đảm, lòng trắc ẩn, tình yêu thương cho chính tôi và cho người khác.
Tôi kết nối và sống bình an, hạnh phúc.”
Chuyến leo núi và khám phá hang động Tú Làn vừa qua (ngày 2-5/1/2022) là chuyến đi của tâm hồn tôi. Đó là một điểm vàng son đánh dấu sự giao thoa giữa năm cũ và năm mới, giữa “những chuỗi ngày buồn bã, những nỗ lực không ngừng nghỉ hàn gắn tâm hồn mình giữa bản thể người lớn khi trưởng thành và đứa trẻ bên trong, sự buông xả, sự vươn lên trong nội tâm” và “con người có đủ những phẩm chất theo affirmation của chính mình, đang thể hiện một sự đủ đầy tốt nhất đến hiện tại, một con người biết lắng nghe nội tâm mình và có được những câu trả lời cần thiết cho những câu hỏi mà mình quan tâm”.
Trong chuyến hành trình vừa qua, tôi cảm nhận được sự hợp nhất trong bản thể của mình.
Tôi tự do thể hiện cảm xúc của mình và cảm nhận rõ sự kết nối với những người bạn xung quanh. Tôi yêu cầu sự giúp đỡ một cách tự nhiên và đón nhận sự giúp đỡ từ các thành viên cùng chuyến đi. Tôi cảm nhận tình yêu vô điều kiện từ mọi người và tôi không có cảm giác phải trả cho họ bất kì điều gì. Tôi cũng cảm nhận sự chấp nhận từ các bạn, những người tôi vừa mới quen trên chuyến đi này. Tôi đã giao tiếp và chia sẻ cảm xúc của mình với sự can đảm, lòng trắc ẩn, tình yêu thương cho chính tôi và cho các bạn. Tôi dễ dàng chấp nhận mọi thứ như nó vốn có nhiều hơn, bớt đi đáng kể sự nhìn nhận theo cái tôi. Tôi biết lắc nhảy, pha trò và hòa mình vào không khí chung. Tôi không còn cảm giác bỏ xót khoảnh khắc nào, ngược lại tôi biết thưởng thức.
Có một thử thách lớn với tôi vì những lần chưa vượt qua trước đây với những gì làm tôi bị đau hoặc không thoải mái: lần này đôi giày leo núi tôi mượn của công ty du lịch để trekking có độ bám tốt giúp tôi bước vững vàng, chỉ có điều nó cứng nên khiến tôi đau 2 ngón chân út và còn làm chảy máu cổ chân ngay từ ngày đầu tiên. Thông thường thì tôi sẽ bỏ cuộc vào ½ hoặc ¾ của hành trình, nhưng lần này tôi đã về đích và cảm nhận một sự hoàn thành tuyệt đối. Tôi đã vượt qua bài học mà tôi đã bỏ dỡ giữa chừng ở những lần trước.
Tôi được vũ trụ sắp đặt một cách tự nhiên đứng ở vị trí trung tâm các tấm hình nhóm và tôi vui mừng đón nhận cùng cảm giác xứng đáng.
Cảm ơn những người bạn mới quen trên hành trình:
“Mình xin gửi lời cảm ơn, một lần nữa, đến các chị các bạn các em đã hiện diện trên chuyến đi này. Cảm ơn chị Đào, chị Chi, bạn Tịnh, bạn An, em Lan, em Hòa, em Khoa. Thankyou, thankyou, thankyou & love each you!”
Hành trình được sinh ra đời làm người, cảm nhận nội tâm, học hỏi chữa lành, tự giáo dục khai mở, thấu hiểu, yêu thương, lấp đầy, thăng hoa và biết ơn của tôi vẫn đang tiếp tục!
Việt Nam, ngày 8/1/2022.