Khi bắt đầu với Tri Tin Education hiện tại là một blog cá nhân ghi lại những cảm nhận, học hỏi và thực tập của tôi trên hành trình cuộc sống, tôi bước vào kinh doanh đã được gần 7 năm (từ 11/2011). Với tôi hai chữ “kinh doanh” là hành trình để thay đổi con người của mình, để trở nên tốt hơn.
Khi tôi 12 tháng tuổi ba mẹ tôi đã không còn sống chung, tôi được ông bà ngoại và cô cậu nuôi dưỡng trong 7 năm đầu đời, từ 8 tuổi tôi được cho vào thành phố Hồ Chí Minh sống với mẹ của tôi, suốt từ nhỏ tôi hay thầm gọi mẹ và ba trong đầu mỗi khi có chuyện buồn và tôi cũng đã từng có thời gian trách móc ba mẹ, mãi cho đến những năm gần đây tôi mới có thể nhìn sâu và thấu hiểu để cảm thông cho mẹ và ba tôi.
Hằng ngày khi đi bộ đến trường và về nhà, tôi thường suy nghĩ rằng mình phải làm gì để thay đổi cuộc sống của mình, để mình cảm thấy hạnh phúc hơn những quãng ngày đã qua. Đó là lý do suốt những năm tuổi thơ tôi đã nuôi dưỡng suy nghĩ làm giàu để thay đổi hoàn cảnh sống của mình. Và sự rèn luyện qua nhiều công việc làm thêm kiếm sống trong thời đi học cùng với được kích hoạt bởi một cuốn sách vào năm 22 tuổi, tôi đã chọn con đường khởi nghiệp kinh doanh.
Quả thật không hề đơn giản với một chàng trai 22 tuổi còn quá non nớt và lại không chút vốn liếng, thậm chí còn đang nợ ngân hàng khoản vay học phí thời sinh viên.
Sau một năm rưỡi khởi nghiệp trong lĩnh vực tổ chức sự kiện, tôi đã nợ hơn 600 triệu. Từng ngày trôi qua trong khoảng thời gian ấy tôi cảm thấy thật áp lực, giờ nghiệm lại đó là một khoảng thời gian ý nghĩa và thử thách trong đời, tất nhiên là cuộc sống luôn có thử thách ngày này qua ngày khác. Sau đó, tôi đã chuyển sang lĩnh vực kinh doanh phân phối bán lẻ trên nền tảng online, vì việc kinh doanh của công ty tôi diễn ra trong khoảng thời gian đại dương xanh, thị trường chưa có cạnh tranh đáng kể nên nhang chóng trở nên phát đạt, tôi trả hết nợ trong khoảng 8 tháng tiếp theo và bắt đầu có tích lũy. Rồi tôi rơi vào cái bẫy của sự thành công, đó là muốn đạt được nhiều hơn.
Năm 2016 vì muốn tăng lợi nhuận và bị hấp dẫn bởi từ khóa như “vượt khỏi vùng giới hạn, không gì là không thể…” tôi đã đặt mục tiêu tăng 250% cho công ty, nhưng rốt cuộc chỉ tăng được 60%. Mới nghe qua thì không đến nỗi tệ nhưng khi đã đặt ra mục tiêu tăng trưởng 250% thì 60% là một thất bại nặng nề về mặt con số, về ý niệm được mất thắng thua trong nội tâm. Cũng trong năm này, tôi đã có những ứng xử của sự nóng nảy, quyết liệt và thiếu lòng tin với một số nhân viên trụ cột. Những điều này bây giờ quán chiếu lại tôi nhận ra đó là phản ứng phát ra từ những nỗi khổ niềm đau trong tôi; như là tôi nóng tính và kiểm soát vì được trao truyền từ mẹ của tôi, trong kinh doanh tôi ít trao gửi lòng tin nơi con người mà phần lớn lập luận và quyết định trên con số là vì khi nhỏ tôi không có ba mẹ bên cạnh, những người có thể trao cho tôi tình thương vô điều kiện. Đó là những lý do tôi dần mất đi những nhân sự tài năng dẫn đến công ty gặp khủng hoảng về nhân sự, doanh số lẫn lợi nhuận sa sút đáng kể. Bây giờ, tôi nhận ra công ty của tôi không phải là một cái gì trường tồn. Cho nên, tôi quyết định từng bước kiên trì thực hiện một sự chuyển hóa, đảm bảo rằng công việc mình đang làm thể hiện được những gì là tốt đẹp nhất của mình, trên bình diện hiểu biết và thương yêu, thực tế và hài hoà. Vì vậy tất cả những quyết định đưa ra đều dựa trên quan điểm này, bao hàm kinh doanh bền vững và tăng trưởng tự nhiên.
Vì không một công ty nào có thể tự tồn tại mãi mãi và cũng không một sản phẩm nào tồn tại mãi mãi, cho nên tôi nghĩ tôi nên làm tất cả những gì có thể làm được.
Tôi lấy đơn cử như nước Mỹ văn minh trích từ sách Quyền Lực Đích Thực của Thiền sư Thích Nhất Hạnh: “Trong tất cả các lực lượng hùng mạnh của Hoa Kỳ, từ chính quyền cấp liên bang, đến cấp tiểu bang, cấp địa phương, là tôn giáo hay là gì đi nữa thì lực lượng hùng mạnh nhất vẫn là lực lượng dân chủ. Mở bất kỳ tờ nhật báo trong năm, chúng ta sẽ thấy rằng bất cứ một sự tiến bộ nào cũng đều do công sức của những nhà hoạt động xã hội (activists). Ta có thể thấy điều này khi nhìn lại lịch sử Hoa Kỳ. Trong sự kiện Tiệc Trà Boston (Boston Tea Party) những người thả trà xuống cửa biển Boston chính là một nhóm những tác viên hoạt động xã hội. Trong cuộc nội chiến Nam-Bắc Mỹ (Civil War) chắc bạn nghĩ rằng Tổng thống Lincoln là người đã giải phóng cho những người nô lệ da đen? Sự thật là những nô lệ da đen đã được khuyến khích trốn thoát khỏi miền Nam bằng Đường Xe lửa Bí mật (Underground Railway) do các nhà hảo tâm miền Đông Bắc tài trợ. Những nô lệ da đen ào ạt trốn thoát khiến phe miền Nam hoảng sợ. Tổng thống Lincoln chỉ muốn giữ tình đoàn kết trong nước mà thôi.
Nhìn vào cuộc Tranh đấu Nhân quyền, ta sẽ thấy rằng chính quyền không phải là người thi hành các điều luật về nhân quyền mà chính là bà Rosa Parks, một phụ nữ da đen đã không chịu bước ra khỏi xe buýt, là một nhóm em nhỏ học sinh da đen đã không chịu đi học tại các trường áp dụng chính sách kỳ thị màu da. Chính họ mới là những người đã ban hành luật lệ bảo vệ nhân quyền.
Người ta nói rằng Tổng thống Teddy Roosevelt là người thành lập Công viên Quốc gia Yosemite, nhưng đâu phải vậy, chính John Muir là người thuyết phục Roosevelt đi cắm trại cùng ông, họ cùng ngủ dưới tàn cây đại thụ sam-mộc (redwood), đuổi nhân viên mật vụ đi chỗ khác. Tổng thống Roosevelt rất thích thú, nên khi về Washington, ông đã quyết định thành lập công viên quốc gia tại đó. John Muir mới thật là người chủ động trong vụ này. Đó là tất cả những gì mà chúng ta, thành phần thiểu-số-một-phần-trăm, có thể làm được.”
Như ngài Mahatma Gandhi, nhà lãnh đạo dân tộc Ấn Độ đã nói: “You must become the change you want to see in the world” (tạm dịch là: “Bạn phải trở thành sự thay đổi mà bạn muốn nhìn thấy trên cuộc sống của bạn”) thì với bản thân tôi, tôi muốn trở thành người chia sẻ sự phát triển và lợi ích cùng với cộng đồng, thông qua Tương Tức Foundation.
Lý do tôi quyết định đóng góp cho những hoạt động giáo dục là vì tôi nhìn thấy rất nhiều vấn đề trong xã hội sẽ được giải quyết theo hướng tích cực và hòa bình nếu con người có tri thức; rất nhiều hoàn cảnh cá nhân gặp khó khăn nếu được hỗ trợ điều kiện về mặt giáo dục sẽ có thể thay đổi cuộc sống của họ, họ có cơ hội đến với cuộc sống hữu ích hơn, tự do hơn, đủ đầy hơn và hạnh phúc hơn. Từ đây, họ có thể tiếp nối sự giúp đỡ để cộng đồng ngày càng trở nên tốt đẹp hơn.
Dù là một công ty nhỏ, kể từ khi có lãi đến nay mỗi tháng chúng tôi đều trích một khoản tiền để tài trợ cho các hoạt động bảo trợ giáo dục, mổ tim cho trẻ em nghèo, xây nhà tình thương và các hoạt động đồng hành cùng sinh viên, bảo trợ sức khoẻ cho các vị xuất sĩ…Nếu là một nhà tư bản thứ thiệt, bạn sẽ thấy rằng 100.000 đồng đóng góp hôm nay có giá trị hơn 100.000 đồng đóng góp trong 10 năm tới, bởi vì 100.000 đồng bắt đầu làm được việc ngay ngày hôm nay và tích tiểu thành đại trong tương lai. Tôi kêu gọi các bạn hãy bắt đầu từ ngày hôm nay. Bạn là một cá nhân đi làm trong một công ty, một chủ tiệm hớt tóc, cô bán rau ở đầu hẻm hay chủ một hãng nào đó, hãy chia sẻ một phần nào đó bạn có (ví dụ 1% doanh thu) và dành công sức để hỗ trợ từng lĩnh vực, tổ chức mà bạn cảm thấy phù hợp và cần thiết. Sau vài năm, bạn sẽ thấy rằng đó là một gia tài lớn, dành cho chính tâm hồn của bạn!